Đi qua một nỗi đau.


Mình đã không biết phải bắt đầu bài viết này bằng câu từ nào cho thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Đối mặt với chuyện có người thân mất là một điều khó khăn với bất kỳ ai từng trải qua dù ở trong độ tuổi nào, nói về nó càng không hề dễ dàng. Như ngọn sóng ngoài biển cả, những cảm xúc chìm xuống rồi lại trồi lên, dạt vào bờ cuốn trôi đi những bình tâm của cát. Nhưng dù có những cơn sóng to, biển cả cũng sẽ quay về với vẻ hiền từ của nó nếu đủ thời gian quan sát, mình tin rằng chúng ta rồi cũng sẽ vậy.

Hồi bé chúng ta được vây quanh bởi các siêu anh hùng, những câu chuyện cổ tích được kể mỗi tối, tin rằng chú cuội vì yêu Hằng Nga mà ở trên cung trăng mãi mãi. Lớn lên nhận ra rằng những người mình yêu quý sẽ không đồng hành cùng ta mãi. Thời gian là một trong những điều tuyệt diệu trong cuộc sống này mà mình được biết. Thời gian cho phép mình quan sát một em bé từ lúc còn chập chững tập đi từng bước nhỏ đến lúc em vững vàng chạy vào cổng trường đại học. Thời gian cũng ghi dấu vết chân chim được hình thành trên mắt người thiếu nữ từng ở độ tuổi 20 khi đứa cháu của họ vừa chào đời. Thời gian chỉ ra rằng ta với mỗi người trong cuộc đời này có một sợi dây liên kết, được hình thành từng giây, từng phút. Và khi sự gắn bó mang mỗi người trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, trái tim ta sẽ vụn vỡ nếu người đó ra đi mãi mãi. Như một cuốn sách được viết nên bởi nhiều câu chuyện và cảm xúc, ai đó vô tình “trộm đi” một vài chương dang dở, dù ta cố gắng đọc đi đọc lại nhiều lần vẫn không thể nào hiểu được nội dung của nó. Một tâm hồn lớn lên trong vòng tay yêu thương của những người xung quanh, đột nhiên một trong những sợi dây liên kết của nó với thế giới biến mất, để lại một đoạn lủng trong ký ức được chấp vá và phân định nhạt nhoà bởi thời gian. Đoạn ký ức đó là tất cả những gì người ở lại nhớ về, bám lấy để tiếp tục cuộc sống này.

Cách đây một năm có bạn trong list friend chia sẻ với mình rằng bạn đang trải qua những ngày khó khăn, mẹ của bạn ra đi một cách đột ngột bỏ lại những người yêu quý, bỏ lỡ cả đoạn tương lai rực rỡ của chính mình và của con cái. Không lâu sau đó thì ông ngoại bạn cũng ra đi. Mang trong mình sự mất mát lớn, bạn có những đêm liên tiếp gặp ác mộng hoảng sợ giật mình tỉnh dậy nhưng không tài nào nhớ được đã mơ thấy gì. Nỗi sợ kéo bạn xuống trong những ngày sau đó, giữ chân bạn ở nơi tăm tối, khiến bạn cảm thấy mất hết ý nghĩa trong mọi thứ. Như đứa trẻ học cách tập đi, đứng lên rồi ngã xuống, nhưng lần này không có ai ở bên cùng đứa trẻ ngã xuống, cổ vũ em đứng lên. Bạn loay hoay trong nỗi đau của chính mình, mang tất cả giấu đi. Mình vui một chút khi nỗi đau giấu kín của bạn được mang ra tỏ, dẫu là với một người lạ, dẫu câu chuyện của mình cũng đôi đoạn đứt gãy và không hạnh phúc, nhưng bạn thấy được sự đồng cảm.

Ở thời điểm đó mình chỉ có thể lắng nghe bạn, gửi cho bạn một cái ôm từ xa và cầu mong mỗi đêm của bạn trải qua một cách dễ dàng và thoải mái hơn. Mình vẫn đang chông chênh tìm kiếm câu trả lời cho những ngờ vực, băn khoăn của bản thân về sự mất mát mà mình đã chuẩn bị hàng năm trời nhưng vẫn không tài nào vượt qua được. Mình cũng chẳng thể đủ dũng cảm để đối mặt, để viết về nó rõ ràng như thể mình đã bước ra khỏi đó. Ngay thời điểm viết những dòng này, mình cũng cầu mong cho những ai đang chịu nỗi đau mất mát người thân, có thể tìm được một chỗ để lặng người, để oà khóc, để cảm thấy lòng dễ chịu hơn một chút và mỗi ngày trôi qua bớt nặng nề. Và mình cũng cầu mong cho bản thân, dù đang đứng ở đâu, dù cho vết thương vừa đóng vẩy hay đã lành hẳn, đủ tự tin để bước tiếp và đủ mạnh mẽ để đối mặt với khó khăn phía trước.

Mình đã đi qua những đêm tỉnh dậy nước mắt ướt đẫm gối, chân tay run rẩy co thắt lồng ngực và sợ hãi lo lắng khi trở lại giấc ngủ. Mình đã thức dậy khi trong lòng bất an và trống rỗng, rồi bám víu bất cứ niềm vui tạm bợ nào để đi qua một ngày. Mình đã có những buổi chiều tan tầm khi bầu trời rực đỏ và lòng thì cuộn lên sự mất mát quá đỗi. Từ trạng thái chối bỏ sự thật bởi cảm giác nặng nề và vô lý, đến trở nên giận giữ và cáu gắt bởi mọi chuyện không như mà mình mong. Rồi chìm đắm trong đau buồn và thương xót cho rằng không ai có thể vươn tới và thấu hiểu cho tâm hồn này. Giờ đây mình lặng yên, chấp nhận sự thật rằng bản thân không còn như trước nữa, nhưng mình vẫn đang hạnh phúc theo một cách khác.
Có thể ai đó sẽ cần một năm để vượt qua tổn thương vì người thân ra đi, ai đó chỉ cần vài tháng, hoặc là cả một đời người nghĩ về và luyến tiếc. Bất kỳ sự chữa lành và phục hồi nào cũng đáng được trân trọng, nhìn thấu và kiên nhẫn chờ đợi cho cơn bão qua đi.

Dù bạn đang ở trong giai đoạn nào của hành trình khó khăn này, mong bạn đủ bao dung, đủ kiên nhẫn và đủ yêu thương chính mình. Thương bạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ky Quan San - 3046m

8 Nàng Tiên - Ninh Thuận