Nhận giúp đỡ của ai đó không làm mình trở nên yếu đuối.


Sinh ra trong một gia đình làng chài ven biển miền Trung, những mùa hè bất tận với cái nắng gay gắt mang theo hơi nóng tới tận đêm khuya, hay là cái lạnh thấu trời cắt da nẻ thịt mà ai cũng lười biếng mở hàng ra chợ lúc 5 giờ sáng. Một vùng đất của nắng, gió, mưa và bão, con người sống tằn tiện, tính toán và xét nét mọi điều vì chỉ cần một cơn bão là cuốn trôi tất cả. Lớn lên trong bốn mùa quanh năm khắc nghiệt, mình được dạy dỗ để trưởng thành một cách độc lập, có tri thức, và khiêm tốn.

Tính độc lập của mình hình thành càng rõ khi ba mẹ đều là dân lao động đi làm suốt 365 ngày trong năm. Mọi việc từ sách vở, trường lớp, ăn uống, vui chơi đều do bản thân tự tạo, tự mày mò và tìm hiểu. Những đứa trẻ không được chỉ cách đến trường, cách cười nói với bạn bè, cách giải quyết khi bị bạn bắt nạt hay cách để trở thành người đứng đầu bảng như ba mẹ vẫn mong cầu, là những đứa trẻ dễ lạc đường nhất. May sao Hà của năm mười, mười một tuổi vẫn đủ mạnh mẽ để đi qua những bước đầu đó, nhưng lại là đứa trẻ quá độc lập, độc lập đến mức cứng đầu và lì lợm. Cho nên sau này, những vấn đề của mình, của gia đình, bản thân đều tự mình xoay xở đương đầu giải quyết.

Ai cho mình một món quà, đó là điều đáng trân quý và cảm ơn chân thành, nhưng đó không phải là thứ mà tự nhiên nhận được, nhận một món quà, mang một ơn nghĩa. "Ăn một qủa, trả cục vàng" - Câu nói từ truyện cổ tích từ thuở nhỏ, lại cứ ám ảnh mình mãi trong suốt quá trình lớn lên. Mình cảm giác nếu mỗi lần mình nhờ vả ai chuyện gì đó, thì hoặc là làm phiền người ta quá, hoặc là mình sẽ mang ơn nặng cả đời không nào trả nổi.

Cho đến một ngày giữa tháng 6 năm 2022, sau sự ra đi của ba gần một năm thì mẹ gọi điện cho mình lúc một giờ sáng vừa khóc vừa bảo em trai bị tai nạn rồi tắt máy. Giữa trung tâm thành phố đông đúc và ồn ào nhưng tất cả như có một nút tắt, làm mọi âm thanh xung quanh mình biến mất, im lặng một cách đáng sợ. 23 tuổi, một mình giữa Sài Gòn, mình có thể làm gì được hơn nữa? Đó là lần đầu tiên mình ngỏ lời nhờ vả một ai đó.

a) Cảm ơn anh Lê Đình Hiếu, là một người anh rất giỏi trong mảng giáo dục mình từng làm việc cùng. Mặc dù kết nối với anh Hiếu chỉ ở mức bạn bè bình thường - một người anh mình ngưỡng mộ, mình đã nhắn tin cho anh lúc 3 giờ sáng để hỏi về những quen biết của anh ở Bệnh viện Trung Ương (BVTW) Huế. 4 giờ sáng anh trả lời, đưa một loạt contacts lớn từ BVTW Huế và theo dõi toàn bộ quá trình từ lúc mình ở Sài Gòn, bay ra Huế, liên lạc với các bác sỹ và đến lúc em trai mình ổn định.

b) Cảm ơn chị Dương, là chị sếp cũ của mình. Mình đã tiêu hết tiền dự phòng cho đợt nghỉ việc giữa năm, tài khoản không đủ để trả viện phí cấp cứu và vé máy bay ra Huế gấp trong đêm. Mình đã nhắn mượn chị trong đêm một ít và sáng hôm sau chị gửi cho mình mượn nhiều hơn thế.

c) Cảm ơn rất rất nhiều người; anh, chị, cô, bác, chú, dì, bạn mẹ đã hỗ trợ gia đình trong suốt thời gian em trai điều trị.

d) Và Minh Hằng, một người bạn học chung Quốc Học nhưng kết nối trên dưới 10 câu hội thoại. Mình nhắn Hằng (với hi vọng mong manh) khi ra Huế đợt mẹ phẫu thuật gấp để nhờ ở lại trong thời gian mẹ điều trị. Ba Hằng cho mình mượn xe máy di chuyển, mẹ Hằng nấu đồ ăn bảo đợi mình về, bạn trai Hằng là bác sĩ cùng khoa vào thăm và gởi gắm mẹ trong bệnh viện. Lúc lên máy bay vào lại Sài Gòn, mẹ Hằng còn dúi cho mình một túi đồ ăn nhỏ. Mình thực lòng không biết phải diễn tả cảm giác biết ơn nhiều đến thế nào.

Từ những lần được yêu thương như thế, mình bắt đầu mở lòng ra nhiều hơn, mình giúp đỡ mọi người khi có thể và mình cũng không ngại nói ra vấn đề của bản thân để được giúp đỡ. Đôi khi đối với mình nó vô cùng nặng nề và khó khăn, nhưng có lẽ với sự xuất hiện của ai đó, sẽ làm cho mọi chuyện dễ chịu hơn nhiều. Mọi ước nguyện rồi sẽ thành hiện thực, mọi cánh tay đưa ra sẽ được nắm lấy. Hãy cam đảm cho những lần đầu tiên và mạnh mẽ để giữ cả những đôi tay đang chìa ra về phía bạn. Mình vẫn luôn tin rằng, chúng ta là một phần của cộng đồng, sống cộng sinh lẫn nhau, muốn tồn tại tốt và phát triển, tìm lấy nhau, hãy nương lẫn nhau, dù có khổ đau hay bất hạnh.

Chỉ là một vài lời ghi chú nhỏ, cảm ơn bạn đã ghé thăm nhé.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ky Quan San - 3046m

Đi qua một nỗi đau.

8 Nàng Tiên - Ninh Thuận