Thư gửi ba

Thư gửi ba.

Hôm nay con nghe tin Sài Gòn cách ly thêm ba mươi ngày nữa, vậy là con lại lỡ hai lần để gặp ba, con nghĩ con sẽ nhớ về quãng thời gian này suốt phần đời còn lại, mà buồn mà thương ba nhiều lắm.

Từ hôm ba đi, con vẫn không thể ngủ được. Khi con để cuộc sống thường ngày, công việc, các mối quan hệ sang một bên, khi màn đêm bao trùm lấy con, dòng suy nghĩ của con hiện lên hình ảnh ba rõ ràng hơn bao giờ hết. Con nhớ về những ngày con 4,5 tuổi, ba đặt con trên vai đi khắp nơi với bài thơ quen thuộc: “Bồng con bé trên vai, hỏi con bé yêu ai, con bé yêu ba nhất”. Con nhớ về buổi sáng lúc con 9, 10 tuổi ba chào tạm biệt con trước khi đi làm xa, con gái buồn nhưng không dám nhìn mặt ba tạm biệt mà quay vào trong nằm khóc. Con nhớ về lời hứa của hai ba con năm con 21, rằng ba sẽ khoẻ mạnh và con sẽ tốt nghiệp đúng hạn, để ba vào Sài Gòn dự lễ của con.

Ba hướng dẫn con gái làm những thứ mà con tò mò từ hồi bé tí, ba dạy con trở thành người mạnh mẽ và độc lập. Ba là người chỉ con nấu món ăn đầu tiên, ba là người dắt xe giúp con đi những cây số đầu tiên, ba dẫn con đi gặp mọi người, ba giúp con trở thành một cô bé hoạt bát, vui tươi và luôn tràn đầy năng lượng tích cực. Con gái lớn lên với ba từ nhỏ, được ba chỉ bảo và hướng dẫn, ngay cả khi ba không đủ sức để chỉ bày con nữa, con cũng đã và sẽ lớn lên thật tốt, ba của con yên tâm nhe!

Ba thương con gái nhất, con biết. Bàn tay ba chai sạn theo năm tháng khổ cực, những vết chai từ công việc, những vết xước mà ba vô tình làm chảy máu. Nhưng ba ơi, đó là bàn tay con muốn nắm nhất, bàn tay cho con cảm thấy được sự an tâm, sự che chở. Có nhiều điều hai ba con chưa thể làm cùng nhau, có những điều mà con chưa hề nói với ba. Con là một đứa cứng đầu và khô khan, ba nhỉ, chưa bao giờ con nói lời yêu thương với gia đình mình cả.Con gái của ba thật tệ. Con không thể truyền hơi ấm của con khi tay ba lạnh ngắt, con không thể nói chuyện với ba lần cuối trước khi ba nhắm mắt, con không thể ở bên lúc ba trút hơi thở cuối cùng của mình.

Con gái của ba thật tệ. Ba của con ơi, 10 năm chiến đấu với bệnh tật, 10 năm chịu đủ đau đớn về thể chất lẫn tinh thần và cả những tủi nhục, dèm pha của người ngoài. Chắc ba mệt mỏi lắm, ba nhỉ, thế mà căn bệnh ung thư quái ác lại đến, và bắt ba chịu thêm thật nhiều đau đớn. Con gái chẳng thể làm gì khác, khi ngồi nhìn ba chịu đựng qua màn hình điện thoại. Con gái chẳng thể làm gì khác, khi từng ngày, từng giờ, thấy ba càng suy kiệt và xa gia đình.

Nhưng ba ơi, con tin là những đau đớn ở thế giới này, ba sẽ không bao giờ phải chịu lại nữa. Ba sẽ gặp lại anh, chắc anh nhớ ba lắm, và bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc hơn, trọn vẹn hơn. Mỗi người có một sứ mệnh khi sinh ra, ba rời xa gia đình và mọi người sớm như vậy, chắc có lẽ ba đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi đúng không? Ba yên nghỉ nhé! Con, mẹ và em trai sẽ mạnh mẽ, sẽ tiếp tục sống tốt, và hoàn thành sứ mệnh của riêng mình, trước khi gặp lại ba ở thế giới bên kia nhé!

Con sẽ nhớ ba thật nhiều vào những dịp gia đình tụ họp, con sẽ nhớ ba thật nhiều mỗi lần xách vali về đến nhà và không thấy ba ra mở cửa, con sẽ nhớ ba thật nhiều vào mỗi sáng thức dậy và cảm nhận ba không còn ở đây nữa. Những lúc còn lại, con sẽ cố gắng để nhớ ba ít lại một tí thôi nhé! Sài Gòn ổn định trở lại, con sẽ nhà để thăm ba, thật sớm.Thương ba của con thật nhiều.

Con gái.

Tái bút: Con mong những lời này của mình viết ra, sẽ giúp bản thân nhẹ lòng, tự vượt qua được nỗi đau mất mát. Cũng mong cho gia đình, bạn bè, những người yêu thương, quan tâm con, biết rằng con sẽ ổn thôi, vì con gái ba vốn dĩ mạnh mẽ mà, ba nhỉ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ky Quan San - 3046m

Đi qua một nỗi đau.

8 Nàng Tiên - Ninh Thuận